Tuy nhiên, có những lúc chúng ta cần phải có những khoảng lặng không video game để giải quyết được mớ bòng bong suy nghĩ trong đầu.
Có những lúc, ngồi một mình trong một căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính, tôi tự hỏi: “Mình đang làm gì thế này?” Có những lúc ngồi một mình giữa chốn ồn ào nơi quán net, tôi phân vân: “Mình đang sống kiểu gì thế này?”. Thực tế, không phải ai cũng tìm cho mình được một mục đích sống cụ thể. Hầu hết mọi người đều cho rằng mình sẽ sống vì gia đình, sống vì bản thân, nhưng thưc chất, sống như nào mới là vì những người thân quanh ta thì lại chẳng ai biết chính xác được.
Tôi hay nhiều người khác tìm tới game với hi vọng có thể cho mình một chút gì đó động lực, một chút gì đó cảm hứng để bước tiếp trong cuộc đời này. Suy cho cùng, từ bé đến giờ, video game chẳng phải vẫn luôn là thứ đã ở cạnh chúng ta mỗi khi suy sụp hay sao?
Bạn chia tay người yêu thì lại tìm tới trò chơi điện tử cho đỡ buồn. Đầu óc bạn stress vì công việc, game cũng là thứ có thể giúp bạn thư giãn. Bạn áp lực vì mình đã thất bại và nhỏ bé, video game giúp bạn trở thành người hùng và khơi dậy lại niềm tin cho bạn. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng khi chúng ta lạc lối và mất phương hướng, video game lại chẳng thể giúp ta định hình được con đường trong tương lai.
Thú thật, tôi có đôi lần quá chìm đắm vào game mà đã ảo tưởng rằng nó sẽ giúp tôi giải quyết mọi thứ. Và khi tôi ngoài 25 tuổi, đây có thể coi là khoảng thời gian tương đối tồi tệ với đa số người, tôi đã rơi vào trạng thái mất phương hướng. Trong đầu tôi lúc này suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, về cuộc sống hơn là những con boss khó nhằn cũng như các trò chơi sắp tới.
Như một thói quen, tôi lại bật máy lên để chơi game với hi vọng mọi suy nghĩ mông lung trong đầu mình sẽ tan biến, hoặc ít nhất là mình sẽ nghĩ ra cách nào đó giải quyết. Tuy nhiên, tôi càng chơi lại càng thấy cuộc đời mình trở nên tăm tối hơn. Lúc này tôi nhận ra rằng bản thân ta, dù có đam mê game đến đâu cũng đều cần những khoảng lặng không video game.
Đó là những khoảng thời gian rất quan trọng, giúp mỗi người có thể có thể tập trung suy nghĩ hơn. Theo nhiều nghiên cứu, trò chơi điện tử giúp não bộ tạm thời quên đi chuyện khiến bạn phiền muộn, vậy nên nó không có tác dụng giúp cho bạn giải quyết vấn đề cuộc sống. Tôi đồng ý rằng nó có thể giúp đầu óc thư giãn, từ đó giúp chúng ta suy nghĩ thông suốt hơn. Nhưng với những vấn đề quan trọng như hướng đi trong tương lai của mỗi người, càng chơi game bạn sẽ càng thấy cuộc đời mình rối rắm hơn mà thôi.
Bạn là ai? Bạn muốn làm gì? Con đường bạn đi trong tương lai như nào? Không một trò chơi điện tử nào có thể giúp bạn trả lời được những câu hỏi đó. Rồi tôi lại tự hỏi bản thân: “Phải chăng, mình đã quá đam mê game tới mức quên hẳn việc suy nghĩ cho tương lai? Phải chăng tôi đã hiểu lầm rằng trò chơi điện tử có thể giúp động viên tinh thần nhưng lại chưa bao giờ giúp mình vẽ ra một đường đi đúng đắn?”. Có quá nhiều câu hỏi hóc búa hiện trong đầu của một chàng trai 25 tuổi, đang phải đối mặt với sóng gió cuộc đời.
Sau mỗi lần tắt máy tính, tôi lại thở dài, tay ôm đầu, ngước nhìn trần nhà một cách trống rỗng. Khi đã 25 tuổi, chơi điện tử với tôi không còn vui như thời đi học nữa. Game có thể giúp tôi tạm quên đi những nỗi lo trong cuộc sống, nhưng khi tắt đi rồi, những nỗi lo đó lại ùa về bủa vây lấy tâm trí tới mức khiến tôi muốn ngộp thở. Có lẽ thứ mỗi người ở độ tuổi trưởng thành cần không phải là những giờ phút chơi game xả stress, mà đó là những khoảng lặng ngồi một mình, nhìn ra xa xăm vô định để ngẫm nghĩ và xác định con đường bản thân mình đi sắp tới.
Nếu đó không phải là công việc về game thì ít nhất nó phải nuôi sống và phát triển được mình; còn nếu bạn muốn gắn bó lâu dài hơn với game để làm sự nghiệp, bạn phải tự nhủ bản thân phải cố gắng gấp trăm ngàn lần người khác để được xã hội, gia đình công nhận. Càng lớn, tôi càng nhận ra những giờ phút chơi game hồi còn bé thực sự đáng quý. Tôi nhận ra đó là khoảng thời gian mình có thể cười một cách vô tư và thoải mái nhất. Bây giờ chơi game với tôi vẫn vui, nhưng nụ cười của tôi còn vẫn còn xen lẫn rất nhiều nỗi lo toan. Tôi lại tự hỏi bản thân: “Tới bao giờ mình mới lấy lại được những nụ cười khi đó?”. Câu trả lời có lẽ là không bao giờ!
Tôi không biết mình có thể ngồi chơi game tới năm bao nhiêu tuổi. Hàng ngày, tôi vẫn dành một chút thời gian để dành cho game – niềm đam mê lớn nhất cuộc đời mình. Tuy nhiên, khi đã lớn, hàng vạn nỗi lo trong cuộc sống lại khiến bản thân mỗi người không còn tìm được niềm vui thực sự trong những giờ phút chơi game nữa.
Tôi cho rằng chúng ta luôn cần những giờ phút không có game bên cạnh để tập trung suy nghĩ cho chính tương lai. Game không thể giúp ta định hình cuộc sống, mà chính bản thân mỗi người phải tự nhìn lại mình để đưa ra những quyết định quan trọng cho cuộc sống sau này.
“Aha… chờ mãi cuối cùng game cũng load xong rồi!!!”