Hà Nội về đêm là cái lúc mà thế giới được chia thành hai nửa, quán net vẫn còn sáng đèn, đám thanh niên cắm mặt vào màn hình, tay lướt phím lạch cạch, tai đeo tai nghe mà vẫn quát nhau ỏm tỏi.
Một ván nữa, rồi một ván nữa. Mắt cay xè, người rã rời, nhưng chưa đứa nào chịu đứng dậy. Ghế gập làm giường, áo khoác làm chăn, thằng nào mệt thì gục luôn tại chỗ. Mì gói nguội ngắt, lon bò húc lăn lóc dưới chân.
Bên ngoài, Hà Nội chìm trong giấc ngủ muộn màng, chỉ còn đèn đường le lói, bóng xe ôm vạ vật cuối phố. Rồi trời sáng. Có thằng đứng lên, dụi mắt, lết ra đường như cái xác sống, hòa vào dòng người vừa thức dậy. Có thằng vẫn ngồi đấy, tiếp tục cày, như thể ngoài kia chẳng liên quan gì đến nó.
Cái mùi của thuốc lá, mùi linh kiện máy tính và thỉnh thoảng cả mùi khai của mấy ghế gần WC, đến 4h sáng là mêth rã rời, bắt đầu thoát game và quay qua đọc truyện, xem phim
Nó thực sự không tốt cho sức khỏe nhưng nếu có thể tôi vẫn muốn thỉnh thoảng quay lại những chuyến net cỏ như vậy, ngồi xuyên đêm với câi playlist “Như vậy nhé”, “Người lạ nơi cuối con đường”, “Talk to you”,…trong cái hỗn hợp mùi quen thuộc